Sau khi nghe câu trả lời nhỏ rí của Dương Thần, tôi suýt nữa ngồi bệt xuống đất, cảm thấy đầu óc cứ ong ong.

Đây chẳng phải tìm chỗ chết sao? Ngày mai Dương Thần sẽ phải tiến hành vòng thi thứ 3 vô cùng quan trọng, thậm chí còn liên quan đến tính mạng nữa. Vậy mà đúng lúc này Tiểu Bạch sử dụng Linh Tê Mộng cảnh, cũng không biết bằng cách nào mà lại hoán đổi linh hồn với Dương Thần.

Nói cách khác, người sắp thi đấu vào ngày mai, mặc dù vẫn là thể xác của Dương Thần, nhưng linh hồn bên trong lại là Tiểu Bạch, cái này không phải là chuyện nhảm nhí sao, ngay cả Dương Thần cũng chưa chắc thắng, Tiểu Bạch đi rồi, cậu ta cũng biết cái khỉ gì về pháp Lỗ Ban đâu, làm thế nào để đấu với người ta?

Tôi cơ hồ thấy trước được hậu quả của trận đấu này. Một là Tiểu Bạch thua cuộc, phải giao nộp Thiên Thư Lỗ Ban, tất nhiên cậu ấy không lấy ra được, thế là bất chấp lý lẽ, vả lại cậu ta ở trong cơ thể Dương Thần, cũng không biết có thể sử dụng pháp thuật của chính mình không nữa. Nếu không, sẽ bị giết thịt. Cho dù là được, tôi cũng không nghĩ cậu ấy có thể đánh lại đám Yếm Thăng Sư kia, hậu quả khó lường, đâu cũng là ngõ cụt.

Thứ hai, vẫn là Tiểu Bạch thua. Đương nhiên, cậu ấy vẫn không thể giao Thiên thư Lỗ Ban, nhưng cậu ấy túc trí đa mưu, không chừng sẽ trì hoãn được thời gian, thậm chí còn kéo đối phương quay lại nhà của Dương Thần để tìm Thiên thư Lỗ Ban. Hậu quả khi làm như thế thực chất cũng là đường cùng, nhưng có thể chết "trễ" hơn vài ngày.

Thế, tôi phải làm gì bây giờ khi cả hai tình huống này đều không được biết khi nào?

Dương Thần thấy tôi đánh mắt một vòng nhìn quanh nhà, vẻ mặt đầy lo lắng, cũng rất buồn bực:

- Chúng ta có nên lên đường cứu cậu ấy ngay không? Nói thật thì, đám người đó chẳng phải hạng người tử tế gì, lúc trước mãi chưa ra tay với mình đều là có dè chừng, muốn lấy nhu thắng cương hòng lừa lấy Thiên thư Lỗ Ban, nhưng nếu ngày mai họ thắng, mình vẫn không thể giao Thiên Thư Lỗ Ban, thế nào cũng lành ít dữ nhiều.

Tôi cau mày và đáp:

- Tất nhiên mình biết mọi chuyện tồi tệ như thế nào mà, nhưng nơi đó là sào huyệt của Yếm Thăng Sư, cho dù chúng ta có giết, chắc chắn sẽ phải trải qua một cuộc chiến cam go, nhất là khi đối thủ có Tiểu Bạch làm con tin, trong khi số người chúng ta ít ỏi, liều chết không phải là một cách hay ho.

Dương Thần nói tiếp:

- Bọn mình tìm người trợ giúp đi, chẳng phải cậu quen biết nhiều người giỏi sao, còn Hồ tiên tỷ tỷ của cậu nữa, chúng ta cùng đi Nam Tân Cương giải cứu Tiểu Bạch không phải được rồi sao?

Tôi lắc đầu:

- Không đơn giản như thế, bây giờ thời buổi loạn lạc, mọi thế lực đều đang án binh bất động, hoạch định tính toán của mình, hành trình đến Nam Tân Cương còn rất xa. Nếu mình ra sức cứu Tiểu Bạch sẽ dễ dàng trúng kế điệu hổ li sơn của đối phương. Đến lúc đó, người ta đột ngột hành động ở những nơi khác, chúng ta có quay về cứu cũng không kịp, lại không có phép phân thân ắt sẽ bị đám người đó cuốn lấy. Làm không khéo sẽ khiến tình hình trở nên tệ hơn.

- Nhưng mà, dù sao cũng không thể bỏ mặc Tiểu Bạch, cậu ấy sẽ chết không nhắm mắt, bọn người đó cái gì cũng có thể làm.

- Ừ, mình biết rồi, trước hết đừng nóng vội, để mình nghĩ đã, để mình nghĩ đã.....

Tôi tiếp tục đi vòng quanh căn phòng, mọi chuyện không đơn giản, ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ đây là một âm mưu, đầu tiên người bên kia giả làm Dương Thần và để lại cho tôi một mảnh giấy nhắn, lừa sự chú ý của tôi sang Hồ cốc, sau đó lại đưa Dương Thần đến đỉnh núi ở phía nam Tân Cương hòng chiếm đoạt Thiên thư Lỗ Ban.

Thiên thư, bây giờ chỉ có quỷ mới biết chúng muốn làm gì với nó. Không chừng ngay khi tôi đi, sau đó chúng sẽ đến tấn công Hồ cốc. Thế thì lại trúng kế nữa rồi.

Nghĩ kỹ lại thì khả năng này có thể xảy ra, nhưng không lớn lắm, vì chuyện hoán đổi linh hồn của Tiểu Bạch và Dương Thần hoàn toàn là một sự tình cờ, trước đó không ai ngờ đến. Hơn nữa bên kia đã che giấu tung tích thật của Dương Thần nên có thể nói chuyện này không hẳn là một cái bẫy.

Nói cách khác, tôi có thể đi Nam Tân Cương một chuyến.

Tất nhiên, cứu Tiểu Bạch là chuyện phải làm, tôi chỉ muốn phân tích sự việc một cách thấu đáo nhất có thể, tránh mắc vào bẫy của người kia, tới lúc đó chân tay luống cuống, bốn bề đều là địch.

Thực ra, vừa rồi tôi còn có ý định để một mình Thần quân Giải Trĩ đến Nam Tân Cương một chuyến, nhưng nghĩ lại thì tuy Thần quân Giải Trĩ là hậu duệ của thần thú thượng cổ, pháp lực vô song nhưng tính tình cao ngạo, cương trực công chính, và... đôi khi còn phạm lỗi nữa. Để ông ấy một mình cứu người, tôi thực sự hơi cảm thấy không yên tâm.

- Ngày mai, ngày mai chính là thời gian của trận đấu…..

Tôi lẩm bẩm nhắc đến, Dương Thần bên cạnh thúc giục

- Phải, ngày mai bắt đầu cuộc thi rồi. Phía Nam Tân Cương cách đây là hàng ngàn cây số, bọn mình phải mau mau quyết định đi, nếu không cậu cứ từ từ suy nghĩ, mình đi xem có vé máy bay tối hôm nay không…

Cừ thật đấy, cậu ấy nghĩ đến cả máy bay luôn rồi, mà cũng phải, Nam Tân Cương xa xôi vạn dặm, muốn đến được trong ngày mai quả thực phải ngồi máy bay. Có điều cậu ấy nói câu này, tôi đột nhiên có một ý tưởng, vội vàng gọi cậu ấy lại, muốn cậu an tâm chớ nôn nóng. Sơn trại Nam Tân Cương nằm bên trong núi lớn, cho dù đi máy bay cũng chỉ có thể đến được thành phố. Để đến vùng núi phía nam Tân Cương, thế nào cũng phải chuyển sang các phương tiện giao thông khác, đợi đến lúc chúng tôi đuổi tới cũng đã quá muộn.

Tuy nhiên, tôi vừa nghĩ đến Thần quân Giải Trĩ, liền nảy ra một cách, ông ấy là một thần thú thượng cổ, đi mây về gió không gì là không thể, tôi tin rằng nếu ông ấy bay lên thì tốc độ ấy chắc chắn không chậm hơn máy bay đâu. Hơn nữa còn có thể bay thẳng đến điểm đích, không cần đổi xe, ngay khi có sự cố chúng tôi có thể quay lại ngay lập tức.

Trong lòng tôi phấn khởi hẳn lên, nói vậy Thần quân Giải Trĩ chính là một chiếc máy bay cỡ nhỏ, nghĩ đến đây tôi liền nhờ Dương Thần giúp mình hộ pháp, lại chui vào khối ngọc Tỳ Hưu, tìm Thần quân Giải Trĩ cầu trợ giúp.

Thôi bớt nói chuyện phiếm, sau khi tôi vào trong gặp được Thần quân Giải Trĩ và kể với ông ấy về tình hình hiện tại. Ngài ấy cũng vui vẻ đồng ý nhưng có một điều kiện, tôi có thể bay cùng ngài ấy chứ không thể mang theo người khác. Đây là vì niềm kiêu hãnh và nguyên tắc bất di bất dịch của thần thú thượng cổ như ngài ấy.

Tôi cũng không biết nói gì hơn, ông ấy vẫn còn quy tắc, tôi giải thích với ông ấy rằng Tiểu Bạch đã hoán đổi linh hồn với người đó, nếu người đó không đi, cả hai sẽ không cách nào đổi lại được, cho phải mang theo Dương Thần đi cùng.

Thần quân Giải Trĩ lại sống chết không chịu, cho rằng là mình là thần thú, thiệt không thể để người ta làm ngựa cưỡi. Chuyện cấp bách cũng không được, nói không được là không được.

Tôi bất lực nhìn thần thú kiêu ngạo này, nhưng Lam Ninh ở bên cạnh lại nháy mắt với tôi, tôi dùng ngón tay chỉ lung tung xung quanh. Tôi lén liếc mắt nhìn cô ấy vài cái, thoạt đầu không hiểu, nhưng sau đó cô lấy từ đâu ra một khối ngọc, ra hiệu cho tôi, tôi sực tĩnh ngộ, thoáng chốc đã hiểu đầu đuôi.

Thế là tôi bảo Thần quân Giải Trĩ rằng nếu ngài đã không muốn chở người khác, thôi cũng không sao, nhưng có một cách thỏa hiệp thế này, chính là để người đó bước vào viên ngọc Tỳ Hưu để tôi dùng túi Càn Khôn mang cậu ấy đi. Như thế thì ổn cả thảy.

Thần quân Giải Trĩ đáp, vậy ngươi cứ việc dùng túi Càn Khôn luôn cho rồi, việc gì phải phải cởi quần đánh rắm, vào đây làm chi?

Tôi cười rồi trả lời ông, mặc dù túi Càn Khôn là bảo vật, nhưng nó không trực tiếp cho người vào trong đó được, vì vậy cần nhờ ngọc Tỳ Hưu của ông.

Ông suy nghĩ hồi lâu, tôi nói thêm, người đó là hậu duệ của Thiên thư Lỗ Ban, cũng không phải người tầm thường ông ấy mới gãi đầu đồng ý.

Bằng cách đó, tôi sắp xếp mọi thứ xong xuôi và lập tức ra khỏi ngọc Tỳ Hưu cùng Thần quân Giải Trĩ. Sau khi gặp Dương Thần, tôi nói rõ mọi chuyện với Dương Thần và cậu cũng tỏ vẻ đồng ý. Tiếp đó tôi hỏi rõ về sơ lược vi trí sơn trại, mặc dù Dương Thần không chính xác nó ở đâu, nhưng theo trí nhớ của mình, cậu ấy bảo cách đó không xa lắm. Nói xong, Thần quân Giải Trĩ cũng không khách sáo, cuộn ống tay áo choàng đưa Dương Thần vào ngọc Tỳ Hưu.

Chuyện cấp bách không thể chậm trễ, tôi lập tức gọi lại cho Nam Cung Phi Yến, nhưng sau cuộc gọi, chị ấy lại không có tín hiệu nữa, tôi cũng cạn lời. Hồ cốc của chị cái gì cũng tốt, chỉ có tín hiệu có cũng như không, thậm chí Thần Châu Hành* cũng không hoạt động.

* Thần Châu Hành: là một trong ba thương hiệu khách hàng lớn do China Mobile tung ra. (Theo Baidu.com)

Không liên lạc được nên tôi cũng không để tâm nhiều nữa, tôi ngẫm một hồi bèn để lại một mảnh giấy trên bàn trong căn hộ, tin rằng nếu Nam Cung Phi Yến trở lại sẽ nhìn thấy nó.

Theo sau đó, tôi liền ra ngoài cũng Thần quân Giải Trĩ, nhưng không vội khởi hành, thay vào đó, trước tiên chúng tôi tìm một quán internet gần đó để tìm đường đi từ chỗ chúng tôi đến nơi mà Dương Thần đã nói. Mọi tuyến đường đều được tìm ra và để Thần quân Giải Trĩ ghi nhớ, tránh sai sót, sau đó mới đưa ông ấy ra bên ngoài, phát hiện một con hẻm không có người, trời lại tối om, Thần quân Giải Trĩ sắp sửa bắt đầu biến hóa.

Trước khi đi, tôi hỏi ông ấy mất bao lâu để đến nơi, ông suy tính rồi bảo rằng sẽ mất khoảng bốn hoặc năm tiếng đồng hồ. Theo tính toán của tôi thì thật sự là chậm hơn máy bay một tí, nhưng vẫn có thể tới trước khi trời sáng, cộng thêm thời gian tìm sơn trại đó nữa, chắc sẽ kịp thôi.

Đây đã là phương án nhanh nhất mà tôi có thể nghĩ ra, thế nên tôi không chần chừ nữa, vẫy tay ra hiệu thì thấy Thần quân Giải Trĩ đang nhìn chằm chằm vào tôi, và nói:

- Cậu quay sang chỗ khác đi.....

Tôi nhất thời cứng họng, ơ té ra ông ấy biến hình mà còn ngại ngùng ư?

Được rồi, tôi nhanh chóng xoay người, ngay sau đó thấy một vùng hào quang trắng chiếu sáng phía sau, Thần quân Giải Trĩ lên tiếng “ok”, tôi mới quay lại nhìn xem, tuyệt cú mèo, tôi lại được nhìn thấy chiếc sừng đã lâu không gặp rồi…

Ông ấy hét lên với tôi, tôi xoay lại leo lên lưng, hai tay ôm lấy cổ ông ấy, Thần quân Giải Trĩ, ờm không đúng, bây giờ phải gọi là thần thú Giải Trĩ, bốn chân ông ấy liền nâng lên mây mù, ngửa đầu gầm lên một tiếng dài. Bốn chân lập tức bay lên không trung, giẫm lên mây, bay nhanh về phương nam.

Mục tiêu, ngọn núi phía nam Tân Cương!

Giữa không trung, mây mù giăng lối, gió bạt dữ dội, tôi ôm chặt cổ Giải Trĩ không dám nhúc nhích, nhưng trong lòng thầm ca ngợi, đây thực sự là một chuyến nói đi là đi mà...

 

0.10955 sec| 2430.32 kb